Khởi đầu cuộc hành trình là chuyến đi trăm cây số từ trường THPT chuyên Hà Nội – Amsterdam đến hồ thủy điện Hòa Bình. Là nơi được mệnh danh là “công trình thế kỷ”, mình cảm thấy rất háo hức và tự hào khi được đi nghe giới thiệu về nơi đây. Ấn tượng đầu tiên của mình là con đập mênh mông và sừng sững, nó to lớn như thể lấp cả đất trời. Đó chính là con đập đã chặn đứng dòng sông Đà rộng lớn và hung hãn, luôn mang đến sự sợ hãi và sức tàn phá khủng khiếp mỗi đợt nước dâng lũ về, nhưng đó là trước khi có con đập này. Nó đã chặn đứng nhiều cơn lũ và bảo vệ cuộc sống bình yên cho người dân hạ lưu. Sau đó, chúng mình được bước vào đường hầm dẫn vào khu điều hành. Con đường ấy rộng rãi, sáng rõ, nhưng quan trọng hơn, nó được làm xuyên qua một quả núi, và quan trọng hơn nữa, đó là thời kì Việt Nam mới bắt đầu trên con đường xây dựng đổi mới và còn nhiều khó khăn. Thật bất ngờ và tự hào khi chứng kiến công lao của hàng ngàn những kĩ sư, công nhân và sự đóng góp, ủng hộ của cả nước thời bấy giờ khi đã xây dựng không chỉ là những bộ máy hoàn toàn nằm trong lòng quả núi, mà còn cả cái đập chặn đứng sông Đà, tất cả ngày đêm đều lao động, cống hiến để tạo nên một công trình thủy điện lớn nhất Đông Nam Á thời đó. Ở trong đó, chúng mình được giới thiệu, giải thích về 08 động cơ tua bin của nhà máy, đó là những động cơ khổng lồ ngày đêm phát điện và bơm nước cho cuộc sống của người dân, được tham quan Phòng điều hành nơi các kĩ sư có thể điều khiển được cả 08 bộ máy và còn có thể liên lạc lập tức cho từng bộ phận trong Nhà máy nữa. Công nghệ và vật liệu cũng liên tục được cải tiến, phát triển, khiến công suất hàng năm đều tăng dần lên. Tất cả đều khiến mình phải cảm thấy tự hào vì những con người giỏi và cống hiến như vậy.
Sau đó chúng mình còn được đến thăm tượng Bác Hồ, ngắm nhìn thủy điện Hòa Bình và cả thành phố thơ mộng này, và được ghé thăm nơi cất giữ “Bức thư thế kỉ” mang những ý nghĩa đẹp đẽ thiêng liêng về những con người đã cống hiến và hi sinh vì một công trình làm thay đổi cuộc sống của cả đất nước, một công trình vĩ đại và luôn luôn phát triển, công trình khiến ước mơ đào núi lấp bể của nhân dân thành hiện thực. Và trên con thuyền trên hồ Hòa Bình, chúng mình cũng được ngắm nhìn khung cảnh sơn thủy hữu tình nơi đây, thiên nhiên nơi đây thật phóng khoáng và nên thơ. Tất cả như đang chào đón và mời gọi chúng mình, đem lại cho chúng mình tinh thần thư thái nhất, như để nhắn nhủ với chúng mình rằng ở Trường Dân tộc Nội trú Hòa Bình và con người Hòa Bình cũng thoải mái và chào đón chúng mình vậy đấy. Trong lòng mình chợt cảm thấy một sự bình yên và thanh thản đến lạ kì.
Sau chuyến tham quan, chúng mình tiếp tục đặt chân đến Trường PTDT Nội trú tỉnh Hỏa Bình. Được thầy Hiệu trưởng và thầy Hiệu phó chào đón và giới thiệu về ngôi trường, về khu nhà truyền thống, chúng mình đều cảm thấy rất khâm phục trường vì có bề dày lịch sử và bề dày thành tích rất sắc nét. Trường là nơi Bác từng đến thăm và gửi lại lời nhắn do chính Bác viết, đến giờ vẫn được lưu giữ cẩn thận, và cũng là nơi đào tạo, nuôi dưỡng nhiều bạn học sinh giỏi giành giải cao trong kì thi quốc gia, và còn đạt được nhiều thành tích thể thao nữa. Nhà trường cũng cung cấp đầy đủ điều kiện nội trú và học tập cho học sinh, những điều kiện mà thực sự không phải trường nào ở ngay tại Thủ đô Hà Nội cũng đáp ứng được. Điều đó khiến mình lại càng cảm thấy háo hức được chia sẻ và học tập từ ngôi trường và các bạn.
Bước vào hội trường là rất đông các bạn học sinh và thầy cô của Nhà Trường, mình thấy khá hồi hộp và lo lắng nhưng sự chú ý và tập trung của các bạn cũng khiến mình bớt lo lắng đi phần nào. Mình đã hoàn thành phần chia sẻ của mình, mong muốn đã truyền tải cho các bạn Nhà trường có thể yêu thích hơn những môn khoa học tự nhiên tưởng chừng khô khan nhưng lại vô cùng hấp dẫn và lí thú. Sau đó, giữa các bạn học sinh của trường và nhóm chúng mình cũng có những cuộc nói chuyện, những câu hỏi vô cùng hấp dẫn, và cá nhân mình cũng cảm nhận được sự thân thiện tình cảm với trường lớp, bạn bè và cả những vị khách như chúng mình nữa. Chúng mình cũng được nghe thầy Hiệu trưởng Nhà trường căn dặn, động viên với đầy tình yêu thương. Mình rất hi vọng sẽ có một dịp nữa để quay lại Trường và có thể trải nghiệm được cả một ngày học tập, vui chơi, ăn ngủ nghỉ cùng các bạn Nhà trường để được giao lưu nhiều hơn nữa.
Qua một chuyến đi mình học hỏi được rất nhiều điều, và cũng trải nghiệm được nhiều thứ mới mẻ, cũng như cảm thấy bản thân đang đi đúng hướng, đang sống thật có ý nghĩa và có tâm. Mình hi vọng rằng We Inspire sẽ phát triển hơn nữa để mình có cơ hội được chia sẻ, truyền đến các bạn học sinh cả nước không chỉ là kiến thức, phương pháp, kinh nghiệm của mình, mà còn cả niềm khát khao, vui thích, say mê hứng thú của mình với các môn KHTN đặc biệt là vật lý và tin học, với những công nghệ mới mẻ, đột phá và đang đưa thế giới đi lên. Đó sẽ là những kí ức, hành trang vô cùng quý báu trên chặng đường trở thành một con người sống vì xã hội, vì cộng đồng, một công dân toàn cầu mà không chỉ mình mà bất cứ ai cũng đang hướng đến. Bên cạnh đó, mình còn được tìm hiểu thêm về con người và các vùng miền khác nhau trên Tổ Quốc, vừa đem lại kiến thức, vừa khiến mình thêm yêu, thêm tự hào về một Việt Nam đang hướng đến phát triển bền vững. Hi vọng là trong những chuyến đi sắp tới, mình và We Inspire sẽ phát triển, chú trọng hơn không chỉ vào nội dung mà còn cả phương thức truyền đạt nữa, và sẽ là những người bạn đồng hành cùng các bạn học sinh đến với những chân trời tri thức, những niềm vui mới để cùng nhau gặt hái những thành công trong học tập và cuộc sống sau này.
Nguyễn Khắc Hải Long
Trưởng Ban Thiết kế nội dung